Xin chào thứ Tư bạn đọc The Present Writer!
Mình vừa trải qua một tuần khá “lạ”. Một mặt, mình đã làm việc rất chăm chỉ và hoàn thành hầu hết những yêu cầu phản hồi/đóng góp/cộng tác với đồng nghiệp và nghiên cứu sinh ở trường, cũng như với nhân sự, đối tác và khán giả của The Present Writer. Mặt khác, vì mình dành quá nhiều thời gian và tâm sức cho những đầu việc với người khác, những mục tiêu độc lập của mình (như làm dự án nghiên cứu riêng, viết sách, lập kế hoạch tài chính cá nhân…) buộc phải lùi lại sang tuần sau, ảnh hưởng khá lớn đến tiến độ. Đây là một vấn đề mình thường gặp trong ba năm trở lại đây. Từ khi mình bắt đầu công việc professor tại Mỹ và The Present Writer phát triển lớn hơn, trách nhiệm, ưu tiên và thời gian của mình phải san sẻ cho nhiều người hơn, thay vì chỉ tập trung vào bản thân như trước đây.
Chiều Chủ nhật vừa rồi, khi mình nhìn lại tuần đã qua và lên kế hoạch cho tuần sắp tới (bằng trang Weekly refection và Weekly planning của sổ The Present Day planner), mình cảm thấy khá thất vọng vì phải viết đi, viết lại một đầu việc cá nhân từ tuần này sang tuần khác mà chưa hoàn thành được dứt điểm, mặc dù mình đã cố gắng hết sức. Nhưng thay vì ngồi đó tự trách bản thân, mình quyết định đóng tất cả sổ, sách, máy tính lại và … đi tắm. 🧖🏻♀️
Bạn đã bao giờ nghe câu: “Mỗi khi chùng xuống, hãy nhắc bản thân rằng một phần hiện tại hôm nay từng là ước mơ của ta trong quá khứ”? Mình luôn nhớ tới lời nhắc này mỗi lần tắm nước nóng.
Mình lớn lên trong một căn nhà cấp bốn cải tạo lại ở khu tập thể quân đội 28B Điện Biện Phủ (Hà Nội). Nhà mình có diện tích rất nhỏ, đặc biệt căn bếp và khu vệ sinh ở tầng một chỉ đứng được hai người là chật. Phòng tắm duy nhất của cả nhà nằm ở tầng ba, với một bình nước nóng nhỏ. Để tiết kiệm tiền điện, bình nước nóng luôn trong trạng thái tắt. Nếu ai muốn tắm nước nóng thì sẽ phải lên bật công tắc ít nhất 30 phút, chờ nước ấm lên rồi mới vào sử dụng được. Mình còn nhớ có những hôm đang chạy xe trên đường, mồ hôi nhễ nhại vẫn phải táp vào vỉa hè để gọi điện về nhà: “Có ai đang ở nhà không ạ? Ai lên tầng ba bật nước cho con với ạ!” để về tới nhà là có nước tắm ngay. Mùa hè thì không sao, nhưng mùa đông lại rất cực. Vì bình nước nóng rất nhỏ, nên đôi khi mình vừa gột được hết xà phòng trên mái tóc dài thì đã hết nước nóng, phải run lập cập tắm rất nhanh dưới vòi nước lạnh. Thế nên, thường mùa đông mình sẽ mặc quần áo và gội đầu bằng nước lạnh trước, sau đó mới thay đồ và tắm bằng nước ấm.
Ngày đó, ước mơ của mình đơn giản là có bình nước nóng to thật to, luôn bật công tắc sẵn sàng, khi nào muốn tắm nước nóng là có ngay và không bao giờ hết nước giữa chừng. Bây giờ, ước mơ từ nhỏ đó đã thành hiện thực với căn nhà hiện đại, tiện nghi hơn ở Mỹ, muốn tắm nước nóng lúc nào cũng được 😊. Bởi vậy, mỗi lần được tắm nước nóng, mình lại nhớ tới ký ức tuổi thơ và thấy vui vì mình đã có được điều ngày xưa mình hằng ao ước.
Bên cạnh ước mơ “bình nước nóng”, mình đã mơ được đi du học, được trở thành professor, được làm công việc sáng tạo… Chính vì những ước mơ này thành hiện thực, mình mới có cơ hội được hướng dẫn nghiên cứu sinh, cộng tác với đồng nghiệp, sáng tạo nội dung, kiến tạo đội nhóm và cộng đồng chất lượng cho The Present Writer như hiện nay. Cuộc sống "hậu ước mơ" không phải lúc nào cũng chỉ có màu hồng. Tuy vậy, mình nhận ra rằng, nếu có thể dành ra chỉ một vài phút ngừng nghỉ, ngoái lại nhìn con đường đã đi qua, mình sẽ nhớ lại rằng mình đã đi một con đường dài như thế nào để tới được đây. Từ đó, mình trân trọng hiện tại hơn và cảm thấy an yên hơn với suy nghĩ: “ngày mai lại là một ngày mới” —một cơ hội mới để "sống với ước mơ" của mình.
—
Mình không biết bạn có đang trong giai đoạn chông chênh nào đó giống như mình tuần rồi hay không, nhưng nếu bạn có thể làm một hoạt động nào đó gợi nhắc về những điều tuyệt vời đang xảy ra trong hiện tại của bạn, mình tin rằng bạn sẽ lấy lại được sự cân bằng tâm lý nhanh hơn và lâu bền hơn. Nếu bạn chưa biết bắt đầu từ đâu, mình gợi ý viết “Nhật ký biết ơn” mỗi sáng—một trang giấy nhỏ ghi lại 3-5 điều bạn cảm thấy may mắn và trân quý trong cuộc sống hiện tại. Đây là một thói quen mình đã làm được hơn 10 năm và có ý nghĩa rất lớn đối với sức khỏe tinh thần của mình. (Mình viết kỹ hơn về ý này trong Chương 5 và Chương 6 của “Một cuốn sách về Chủ nghĩa tối giản”).
Nếu bạn thấy nội dung này hữu ích, hãy nhấn chuyển tiếp email “Bài học thứ Tư” tuần này cho những ai cần tiếp thêm năng lượng tích cực nhé! Chúc bạn một tuần tốt lành!
Be present,
Chi Nguyễn
|