Xin chào thứ Tư bạn đọc The Present Writer!
Tuần vừa rồi lại là một tuần bận rộn nữa với mình trong “mùa” cuối năm học tại Mỹ. Dưới áp lực thời gian khủng khiếp, mình tự hào vì đã nộp kịp 4 đề án nghiên cứu đồng tác giả tới 2 hội thảo khoa học đầu ngành chỉ trong vòng một tuần.
Tuy vậy, để có thể tập trung tối đa, mình đã phải nói “không” với rất nhiều người trong những hoàn cảnh khác nhau. Ví dụ: “Rất tiếc tôi không tham gia được nghiên cứu với bạn ở giai đoạn này”; “Cô không thể phản hồi yêu cầu của em trong lúc này”; “The Present Writer không thể nhận thêm dự án ở thời điểm này”…
Sau nhiều năm thực hành sống tối giản, mình không còn cảm thấy tội lỗi hay khó khăn để nói “không” như trước đây; vì mình biết việc nói “không” là điều kiện cần để nói “có” với những thứ quan trọng và ý nghĩa hơn cho cuộc sống. TUY VẬY, đôi lúc mình cũng không thể tránh được cảm giác bất an: “Liệu người khác nghĩ gì về mình?” khi mình không đáp ứng được những yêu cầu của họ.
Những lúc như vậy, mình lại nhớ tới một câu nói của cô therapist (chuyên gia tâm lý) của mình trước đây:
“You will always be the villain in someone's story, just make sure it isn't yours”
(“Bạn sẽ luôn là nhân vật phản diện trong câu chuyện của ai đó, hãy chắc chắn đó không phải là câu chuyện của chính bạn”)
Câu này có hai vế—hai ý tưởng thú vị:
Thứ nhất, bạn sẽ luôn là “nhân vật phản diện” trong câu chuyện nào đó—ai đó ngoài kia sẽ luôn có điều không hay để nói về bạn, mặc cho bạn có cố gắng “hoàn hảo” tới mức nào đi chăng nữa. Việc “người khác nghĩ gì về mình” phụ thuộc rất nhiều vào hiện tại họ đang sống, quá khứ họ đã trải qua và mục tiêu tương lai họ hướng tới—tất cả những điều chi phối quan điểm cá nhân của họ. Bạn không thể kiểm soát điều người khác nghĩ về mình. Bạn chỉ có thể kiểm soát điều bạn nghĩ về bản thân mình.
Thứ hai, hãy chắc chắn bạn không là “nhân vật phản diện” trong chính cuộc đời của mình. Có rất nhiều người dành cả cuộc đời để “kiểm điểm”, chỉ trích và mạt sát…chính mình. Mặc dù việc nhận ra điểm yếu của bản thân là cần thiết, việc khắt khe quá với chính mình sẽ khiến cuộc sống ngột ngạt, mệt mỏi và đau buồn—như thể ta đang “hành hạ” chính mình vậy. Học cách yêu thương bản thân vô điều kiện, tha thứ cho những lỗi lầm trong quá khứ và khích lệ bản thân tới tương lai là một kỹ năng vô cùng cần thiết cho cuộc sống cân bằng, tích cực, hạnh phúc.
Cô therapist của mình còn thêm một ý thứ ba nữa, kết nối hai ý trên: Người khác học cách đối xử với bạn theo cách bạn đối xử với chính mình. Nếu bạn yêu thương, trân trọng và thứ tha với bản thân thì cách bạn thể hiện trong lời ăn tiếng nói, cư xử hàng ngày sẽ “dạy” cho người bên cạnh cách họ nên đối xử với bạn. Ngược lại, nếu bạn khắt khe với chính mình, người khác cũng sẽ cho rằng họ cần khắt khe với bạn. Ví dụ: Nếu mình nói “không” để bảo vệ thời gian của mình, người khác cũng sẽ tự hiểu rằng họ cần quý trọng từng khoảnh khắc mình dành cho họ. Ngược lại, nếu mình sẵn sàng bỏ mọi thứ để chiều lòng, đón ý người khác, ngay cả khi mình không muốn, họ sẽ tự rút ra kết luận là thời gian, cảm xúc, suy tư của mình không cần phải coi trọng.
Vậy nên, cách mình nói với bản thân mình hàng ngày rất quan trọng. Mình có đang nói với mình và về mình như cách mình giao tiếp với một người bạn thân mà mình trân quý hay không? Mình là một người bạn hay là một kẻ bắt nạt chính mình? Mình đang đóng vai “nhân vật anh hùng” hay “nhân vật phản diện” trong câu chuyện cuộc đời mình?
Hẹn bạn viết tiếp câu chuyện này trong tuần bận rộn tiếp theo nhé!
Be present,
Chi Nguyễn
Nếu bạn thấy nội dung này hữu ích, hãy nhấn chuyển tiếp email “Bài học thứ Tư” tuần này cho những ai cần tiếp thêm năng lượng tích cực nhé!
|